Chúng tôi - những học sinh khối 9 trường THCS Việt Nam Angiêri thật may mắn khi được nhà trường tổ chức cho cơ hội được đến ngôi đền này. Chúng tôi háo hức khởi hành từ 6h30’ , sau hơn 1h ngồi trên xe cuối cùng cũng đặt chân lên nơi đây. Khung cảnh nơi cuối cùng Thánh Gióng bay lên trời xanh thật đẹp, kĩ vĩ :L núi non trùng điệp , cây cỏ xanh tươi và đặc biệt là khóm tre đằng ngà vàng óng mà người tráng sĩ xừa kia dùng làm vũ khí đánh tan quân thù. Nhanh chân, chúng tôi rảo bước vào đền chính làm lễ dâng hương lên người với tấm lòng thành kính và biết ơn sâu sắc.
Sau khi lễ dâng hương kết thúc, tôi háo hức chờ đợi phần thuyết minh về ngôi đền. Tôi biết thêm được rất nhiều điều thú vị, bổ ích như: toàn bộ khuôn viên có 7 nơi thờ chính: đền Trình, đền Mẫu, đền Thượng, chùa Non Nước, chùa Đại Bi, Nhà bia và tượng Thánh Gióng cưỡi ngựa bay lên trời xanh. Tuy nhiên, điều mà chúng tôi tiếc nhất có lẽ là không được lên cao chiêm ngưỡng bức tượng đó. rồi cuối cùng, chúng tôi cũng phải luyến tiếc rời khỏi đền thờ Phù Đổng Thiên Vương để lên xe đi tới địa điểm hướng nghiệp tiếp theo – Bát Tràng. Như ai cũng biết, làng nghề Bát Tràng nổi tiếng về công nghệ làm gốm sứ. Chúng tôi di chuyển đền một khu làm gốm , ở đó có 1 bác nghệ nhân giới thiệu và hướng dẫn chúng tôi tạo ra các sản phẩm từ đất sét. Chỉ bằng đôi bàn tay khéo léo với những động tác đơn giản , bác đã nhanh chóng tạo ra những sản phẩm thật đẹp và tinh xảo dù chưa đem nung, tráng men. Ai trong chúng tôi cũng hướng cặp mắt ngạc nhiên, thích thú và thán phục lên từng động tác của bác. cuối cùng cũng đến lúc chúng tôi được thực hành, đứa nào đứa nấy cũng hảo hức chờ đến phần này. Phần đầu, chúng tôi được tô tượng. Có những bức tượng được tô rất đẹp, cũng có bức tượng tô rất cẩu thả thậm chí là phá. Tuy vậy, chúng tôi đã rất vui vẻ. Tiếp theo, chúng tôi được thực hành trên bàn xoay đất sét, được chạm tay vào đất và có cơ hội tạo ra những sản phẩm của riêng mình . Nhìn thì có vẻ rất đơn giản, nhưng chỉ khi thực nghiệm thì mới thấy thật sự rất khó! Chắc tới lúc này, ai nấy đều ngầm thán phục những nghệ nhân đã tạo ra những sản phẩm từ gốm. Nặn đất trên bàn xoay không được, chúng tôi quay ra ném đất, bôi đất lên người nhau. Thật sự rất đáng sợ. Nhưng chúng tôi lại cười rất nhiều, đối với học sinh cuối cấp như chúng tôi , những kỉ niệm này rất đỗi quan trọng! Rửa mặt mũi chân tay xong cũng đã trưa, mọi người bày ra đồ ăn trưa đã chuẩn bị rồi chia cho nhau cùng ăn. Ăn uống no nê xong, chúng tôi lại rủ rê nhau vào chợ mua đồ lưu niệm. Vào trong chợ, toàn là đồ gốm sứ được làm rất tinh xảo khiến chúng tôi choáng ngợp. Đi vòng quanh chợ, có đứa mua bộ ấm chén cho bố, co bạn mua lọ hoa cho mẹ hay một cái còi bằng sứ cho mình. Chợ có lẽ không to, nhưng tôi vẫn chưa đi hết, mỗi lần đi là một lần học được nhiều điều.
Tự nhiên trong lòng thấy tự hào về đôi bàn tay của những con người Việt Nam sao lại kì diệu đến thế! Gần 3h, chúng tôi đã nhận được lệnh triệu hồi. Ai nấy đều cực kì tiếc nuối đi ra xe và ra về. Ngồi trên ô tô, tôi cảm thấy hôm nay là một ngày thật tuyệt. Tôi đã học được rất nhiều điều về lịch sử của dân tộc, về những nét đẹp về văn hóa, nghệ thuật của đất nước Việt Nam, lòng tôi càng thêm yêu, thêm tự hào về quê hương Việt Nam của mình. Có lẽ không chỉ riêng tôi mà ai cũng cảm thấy như vậy!"
Học sinh: Nguyễn Hà Linh 9D (27/2/2016)